Mọi thứ với em đẹp hơn khi có anh

2025-01-13 IDOPRESS

Anh hẳn biết rằng tình cảm của con người không đơn giản như thích là có,muốn là được,từ bỏ là yên. Một khi nó đã chạm vào trái tim,chẳng thể nào chỉ nói một câu "dừng lại" là mọi thứ có thể dừng lại. Anh thấy có đúng không? Thuở trước,em vẫn luôn cho rằng mình là kẻ may mắn. Mọi thứ em muốn đều có,mọi điều em mong đều thành. Để rồi,khi chạm vào cuộc đời,em mới hiểu không phải thứ mình mong cầu đều sẽ là phúc lành. Đôi khi,đó chỉ là những ảo vọng nông cạn,là sân si phù phiếm mà chính em không đủ tỉnh táo để nhìn thấu. Đằng sau mỗi ước nguyện có thể là một bất hạnh rình rập. Thế là,từng bước ngắn,từng bước dài,em lạc vào con đường không lối thoát. Đến khi nhận ra,cuộc đời đã trôi qua quá nửa. Quá khứ không thể thay đổi,con đường đã đi không thể chọn lại,em chỉ có thể hoặc chấp nhận hoặc từ bỏ và khép chặt mọi cánh cửa dẫn tới những thứ sân si vụn vặt của mình.

Em,một kẻ nửa đời chợt thức tỉnh,nhận ra mình đã quên rằng trần gian này chỉ là cõi tạm,quên rằng kiếp người mong manh,quên rằng vũ trụ luôn vận hành theo cách riêng của nó. Để rồi,em khép mình vào thế giới riêng,từ bỏ những thứ ảo ảnh phù phiếm,những thứ từng được xem là đẹp đẽ nhất,tuyệt vời nhất,nhưng hóa ra chỉ khơi gợi những dục vọng không đáy của bản thân. Thế mà anh lại xuất hiện,như một phép thử của tạo hóa,như thể vũ trụ muốn nhìn xem em đã thật sự thức tỉnh hay vẫn còn lạc lối trong những sân si của thế tục. Nhưng anh không đến như những ký ức cũ kỹ em từng gặp phải,không phải là một cơn bão mạnh mẽ cuốn trôi tất cả,chỉ đơn giản như một cơn gió thu,thổi rơi vài chiếc lá của em. Anh chỉ cười khi em vô tình dõi theo ánh nắng,rồi lại bảo em rằng hãy thử chạm vào thế giới này một lần nữa,nếu có thể an toàn trở lại em sẽ thoát được kiếp người rồi đấy.

Cứ thế,hai tâm hồn chẳng cần biết trần gian này còn bao phiền muộn phải lo toan,em chợt nhận ra,mình đã cười nhiều hơn. Mọi thứ xung quanh cũng trở nên đẹp hơn khi có anh bên cạnh. Những buổi chiều,ánh nắng hắt lên ô cửa sổ,em bất giác nhìn theo và thấy dáng anh hòa vào sắc vàng nhàn nhạt của hoàng hôn. Khi ấy,lòng em bình yên đến lạ nhưng cũng dậy lên một nỗi sợ. Thuở ấy,em cũng thuần khiết đến độ trong veo,suy nghĩ của em đơn giản đến mức đáng yêu. Vậy mà chỉ vừa bước vào đời,em đã đổi thay. Những thay đổi của em không đủ để làm thiên hạ đảo lộn,vì đúng là em chẳng có năng lực đó,nhưng lại đủ để khiến một người phiền muộn.

Ánh mắt ưu tư của người ấy,em chưa bao giờ quên được. Có khi nào em cũng là nỗi phiền muộn của anh? Anh biết không,tim em vẫn rung lên khi ngọn gió đầu thu làm rơi một chiếc lá. Em vẫn một mình trong bóng tối,lắng nghe bản nhạc duy nhất của riêng mình. Một mình,với ly cà phê đắng và những đêm dài không tận,em chưa bao giờ cho đó là bất hạnh,không gọi đó là cô đơn. Khi không còn có thể mong cầu những điều vụn vặt ở thế gian,em chỉ còn cách đắm mình trong thú vui của sự đơn độc. Em yêu sự lặng lẽ của màn đêm,yêu những cơn gió len qua khung cửa sổ,đánh thức vài cánh côn trùng lẻ loi. Em vẫn ngồi đó,với ly cà phê tỏa hương dìu dịu trong tay.

Cho đến một ngày,vô tình,em để anh lọt vào trong suy nghĩ của mình. Em nghĩ thôi thì một chút nhớ mong cũng chẳng sao. Đúng là chẳng sao cả,chỉ là mỗi ngày nhớ một chút,thương một chút,buồn một chút. Chỉ là đôi khi,giữa những đêm dài không ngủ,em bỗng tự hỏi: Anh đang ở đâu? Có khi nào anh cũng nhìn ra bầu trời đêm và nhớ đến em? Có khi nào anh cũng lạc vào nỗi nhớ,như cách em đang lạc vào anh? Bởi vì em biết,chỉ cần em thả cái tôi của mình ra ngoài,em lại là một kẻ có lòng tham không đáy,có những mong mỏi vô lý,càn dở.

Đôi lúc em chỉ muốn bản thân im lặng mãi mãi,chỉ muốn ngắm nhìn trần gian này rồi lặng lẽ ra đi,không muốn chạm vào bất kỳ điều gì nữa. Nhưng nỗi nhớ này,liệu em có đóng khung nó lại được không? Nỗi nhớ về anh cứ len lỏi vào từng khoảnh khắc. Khi em lướt qua một bản nhạc cũ,khi em vô tình nhìn thấy một bóng dáng nào đó lướt qua trên phố,rồi dừng lại,tự cười mình vì một khoảnh khắc hoang tưởng. Khi em tự dặn lòng rằng phải quên đi,nhưng cuối cùng lại lặng lẽ giữ anh trong một góc tâm trí,không nỡ rời bỏ. Hay là như anh đã bảo,cứ yêu đi,nếu đau khổ,cả hai cùng bị đọa đày cho vui.

Lúc này đây,em thật sự rất nhớ anh. Liệu ngày mai,em sẽ thay đổi nữa hay không? Liệu rồi anh có như người ấy,thay vì trách móc,oán hận em,lại chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm đầy ưu tư và nói cùng em rằng: "Mọi thứ sẽ ổn",để rồi người ấy chẳng có phút giây nào ổn cả,nỗi đau của người ấy em không dám chạm vào thêm lần nào nữa. Hay là nỗi nhớ mong manh của em cũng chỉ là một sự ngộ nhận như trong ký ức từng xảy ra?

Hà Thư

Tuyên bố miễn trừ trách nhiệm: Bài viết này được sao chép từ các phương tiện khác. Mục đích của việc in lại là để truyền tải thêm thông tin. Điều đó không có nghĩa là trang web này đồng ý với quan điểm của nó và chịu trách nhiệm về tính xác thực của nó và không chịu bất kỳ trách nhiệm pháp lý nào. Tất cả tài nguyên trên trang web này được thu thập trên Internet. Mục đích chia sẻ chỉ dành cho việc học và tham khảo của mọi người. Nếu có vi phạm bản quyền hoặc sở hữu trí tuệ, vui lòng để lại tin nhắn cho chúng tôi.
©bản quyền 2009-2020 Hồ Chí Minh Mạng tin tức ô tô      Liên lạc với chúng tôi   SiteMap